Ngã Du Tử

Trắng



Kính lên cha
 
Cha tay trắng cả một đời trong sạch
Chân dung người hằn trong máu các con
Không chống nỗi màu đen sức mỏi thân mòn
Sẽ trắng mãi màu pha lê trong suốt
 
Tóc trắng mẹ màu mây thanh khiết
Điểm tô xanh ngắt bên đời
Các con về nỗi hụt hẫng chơi vơi
Nhìn tóc trắng càng dày thêm ý chí
 
Sự thành công bắt sẽ đầu bằng trí
Giữa càn khôn bất trắc khôn lường
Thời gian nhuộm mái tóc điểm sương
Màu trắng ung dung tha thiết
 
Anh trắng trong cả bầu nhiệt huyết
Mong dấn thân phụng sự cho đời
Mai sau hào quang tỏa nơi nơi
Màu trắng ấy loài người say biết mấy
 
Em trắng trong như màu giấy mới
Mang vô tư dạo khắp đất trời
Thời nhiễu nhương đành dừng lại nghỉ ngơi
Trụ thân giữa cơn gió cuồng cao ngạo
 
Vũ trụ vô cùng triệu triệu vì sao
Đêm sâu thẳm đẹp muôn vàn tinh tú
Gìn giữ lại với niềm vui an trú
Nghiệm cả đời màu tha thiết trắng trong
 
Màu trắng trong dãi lụa ngân hà
Ai hiểu được trắng thế nào diệu vợi
Người lên gân với ngữ ngôn choáng ngợp
Vẻ ba hoa chẳng ích lợi cho đời…
 
Trắng thời ca hát rong chơi
Cò vạc trắng để cả đời bừng xanh
Tường ngăn: Vạn lý trường thành
Làm sao xóa sạch vết hằn trái tim?
 
NGÃ DU TỬ
1993

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 6 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "Trắng"